Trân trọng giới thiệu thơ của Nguyễn Thị Quế.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
NƠI CHỐN ẤY
Ta thường mơ về nơi chốn ấy của mình
Một mái tranh nghèo và một dòng sông nhỏ
Ta mang theo suốt một đời như thế
Lòng đợi mong không thay đổi bao giờ!
Có một thiên thần, có một ầu ơ
Mẹ ta đó khô cằn và thua thiệt
Nhường tất cả mẹ chẳng còn gì hết
Hơi thở sau cùng cũng đợi đủ để chia!
Giọt đắng nào mẹ chưa từng nếm qua?
Vị ngọt nào ta còn chờ nơi mẹ?
Món nợ nào ta còn chưa trả?
Mà trăm năm lưu luyến một chốn này?
Cho ta về một thoáng ấy thơ ngây
Tuổi mười tám lời yêu đầu ngượng nghịu…
Cho ta về một chút tình thơm thảo
Phút ngập ngừng còn ấm mãi lòng nhau!
Cái giếng đầu hồi vẫn trong, vẫn sâu
Như tình mẹ để dành cho ta đó!
Sợi gầu dài ta nối về thật lạ
Cứ cô đơn, thăm thẳm chẳng nỡ dừng.
N-T-Q
Nguyễn Thị Quế